Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

Vợ ép quan hệ với gái bao nếu không sẽ li hôn

Thêm một lần Mai đưa một cô gái khác về và ép tôi phải quan hệ với cô ta, nếu không em sẽ ly hôn.Ngay từ khi tình yêu chớm nở chúng tôi đã phải đối mặt với sức ép của xã hộivà gia đình, khi em đã bước qua tuổi 36, có một đời chồng, chưa có con, còn tôi là "trai tân" mới chỉ 26 tuổi, kinh tế cũng chưa ổn định.

Mai là một người phụ nữ thành đạt và bản lĩnh, còn tôi chỉ là một anh nhân viên quèn, giữa chúng tôi có những khoảng cách rất xa tưởng chừng như không thể vượt qua được, nhưng tôi tin rằng tình yêu của mình sẽ chiến thắng tất cả. Mẹ tôi nói tôi sẽ sớm bỏ vợ vì chênh lệch đến 10 tuổi, còn bố tôi thì lo vợ thành đạt hơn thì sẽ không coi chồng ra gì. Nhưng tôi nghĩ nếu không lấy Mai thì tôi sẽ không lấy ai, còn Mai thì chỉ muốn yêu mà không muốn cưới. Nhưng cô ấy đề nghị chúng tôi sống chung với nhau. Đó là điều kiện để quyết định cuộc hôn nhân này. Tôi đã chấp nhận.


Từ khi nào, tình yêu của chúng tôi dành cho nhau đã chẳng đủ để làm mọi thứ bình yên? (Ảnh minh họa).

Chuyện sống thử của chúng tôi là một cú sốc cho mọi người, nhưng nó đã diễn ra rất ngọt ngào như đôi vợ chồng mới cưới, cùng chăm lo và âu yếm nhau, thế nên sau 3 tháng, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân, nhưng không tổ chức ầm ĩ mà khá kín đáo.

Nhưng bi kịch thật sự bắt đầu nhen nhóm kể từ đêm tân hôn, khi Mai chỉ quay mặt đi và khóc, nhất quyết không để cho tôi chạm vào người, trước đó tôi nghĩ tôn trọng Mai nên chưa từng có ý định ấy, nhưng bây giờ đã là vợ chồng rồi nhưng Mai thể hiện bản chất không muốn gần gũi với đàn ông, có thể là do quá khứ của cô ấy, nên tôi cũng chủ động quay người đi, những ngày tiếp theo cũng diễn ra với kịch bản tương tự.

Cho đến một ngày, người bạn thân của Mai hẹn tôi ra cafe và tâm sự, cô ấy bắt đầu nói về bi kịch của Mai với người chồng cũ, Mai đã liên tục bị bạo hành trên giường và điều đó trở thành nỗi ám ảnh khiến cô ấy rất sợ hãi. Thương vợ, tôi đề nghị được đưa cô ấy đi kiểm tra tâm lý để tìm giải pháp tốt nhất nhưng cô ấy từ chối khiến tôi cũng chịu thua không biết phải làm sao.

Mọi chuyện dịu đi được một thời gian thì Mai bắt đầu thay đổi tính nết. Cô ấy bắt đầu chăm sóc tôi nhiều hơn, nhiều đến mức tôi cảm thấy ngột ngạt. Các cuộc gọi của cô ấy ngày càng nhiều chỉ xoay quanh chuyện tôi đi đâu, làm gì, với ai, tại sao giờ này còn chưa về… Tôi cố gắng cảm thông với cô ấy nhưng khi mọi thứ quá giới hạn, tôi thấy mình phát điên và thậm chí không muốn về nhà.

Thật đau lòng khi tôi không thể khiến người phụ nữ mình yêu cảm thấy bình yên. Mai kiểm soát tôi, tôi chấp nhận. Cô ấy tra khảo, tôi cũng cố nhịn. Nhưng khi cô ấy dẫn một cô gái về để làm chuyện ấy với tôi thì tôi thực sự nổi giận. Tôi bỏ nhà đi, mặc kệ những cuộc gọi, tin nhắn xin lỗi của cô ấy. Chỉ đến khi mẹ cô ấy khóc lóc xin tôi trở về, tôi mới nén giận quay lại. Chúng tôi lại trở về cuộc sống như trước. Đôi khi Mai hỏi tôi có muốn một đứa con không? Tôi cười chỉ cần cô ấy hạnh phúc, bởi tôi biết nếu nói thêm cô ấy sẽ chạnh lòng. Chúng tôi không gần gũi, sao có thể có một đứa con.

Nhưng rồi những êm đềm qua đi nhanh chóng. Lần thứ 2, Mai đưa một cô gái khác về và nói nhất định tôi phải “cùng” cô ta, nếu không Mai sẽ ly hôn. Mai thậm chí còn nói rằng đây là người mà cô vất vả lựa chọn bởi người con gái này sẽ sinh con cho tôi và Mai sẽ nuôi dưỡng nó.

Vì Mai đã làm vậy với tôi, tôi cũng muốn “hành hạ” lại cô. Tôi bình thản đồng ý. Chúng tôi vào phòng còn Mai ở ngoài đó, cố lắng tai nghe. Tất nhiên tôi không làm gì cô gái kia, tôi cố tạo ra những âm thanh mà Mai mong muốn. Sau hôm ấy, mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi xuống dốc không phanh. Mai tránh tôi, tôi cũng không nói chuyện với cô ấy, dù trong lòng vẫn còn thương yêu.

Chúng tôi lặng lẽ sống, đôi khi hành hạ nhau bằng cách đưa cô gái kia về nhà. Từ khi nào, tình yêu của chúng tôi dành cho nhau đã chẳng đủ để làm mọi thứ bình yên?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét