Nhắc đến chồng là tôi lại thấy buồn. Anh ấy cái gì cũng được riêng khoản nhu cầu thì lại quá cao và thấy phụ nữ xinh xinh là mắt nhìn không chớp.
Tối khi mọi người đã ngủ, chồng nhắn tin bảo vợ ra ngoài mặc dù cái sập cách giường chỉ 5 bước chân. Định trêu chồng không ra nhưng thấy tội nên nửa đêm hai vợ chồng rón rén ra sau vườn thậm thụt.
Nhắc đến chồng là tôi lại thấy buồn. Anh ấy cái gì cũng được riêng khoản nhu cầu thì lại quá cao và thấy phụ nữ xinh xinh là mắt nhìn không chớp. Hồi trước mới hẹn hò được 1 tuần anh đã làm liều nhảy xổ vào, kết quả là chúng tôi kết hôn do "bác sĩ bảo cưới". Có vợ rồi, được vợ đáp ứng rồi thế mà hở ra vẫn tơ tưởng thèm thuồng.
Chồng tôi có tật xấu là hay “láo liên” ngắm gái. Ra đường thấy em nào sexy mát mẻ là nhòm thao láo, không ngậm được miệng. Ban đầu tôi buồn và hở tí là giận vì ai đời đã có vợ rồi mà ra đường mắt đảo như rang lạc thế kia.
Sau rồi cũng quen dần nên không giận nữa, chỉ lo canh chừng nhắc nhở chồng kẻo mải nhìn người ta thì có ngày không tự đâm vào cột điện cũng bị đánh cho. Mỗi khi vợ chồng đi cùng nhau là rõ khổ. Hở cái là tôi phải đằng hắng nói khẽ “con mắt con mắt” thì mắt chồng mới chịu trở về vị trí thôi không đảo xuôi đảo ngược nhìn gái.
Tật xấu thứ hai của chồng tôi là thích “abc”. Thích thì cũng tốt nhưng thích quá thì lại khổ. Khi không giải quyết kịp thời thì cơ thể anh có một phản xạ tự nhiên là đỏ mặt và bất giác đứng ngồi không yên. Nhiều lần đang làm việc nhà của mà chồng cứ thập thò í ới gọi vào. Đang dở tay muốn làm cho xong nhưng để chồng đợi thì anh lại dỗi “không nhanh lên là anh chết đấy”.
Chồng tôi có nhu cầu rất cao.
Do tôi sinh đầu là con gái nên tôi rất muốn canh trứng sao cho lần sau sẽ ra con trai để gia đình "có nếp có tẻ". Chồng hí hửng tán thành lắm nhưng lúc làm thì không xong. Đơn giản là anh không thể chờ đợi đến ngày bác sĩ bảo. Tôi kiên quyết không cho và bắt chồng nhịn, nhưng được vài lần là chồng nổi đóa gắt vợ “thôi con gì cũng được hết, không có tẻ thì mỗi nếp cũng ngon lành”. Nghe chồng gắt mà chỉ biết cười chứ không giận được. Bản năng và nhu cầu anh ấy như thế, tôi không nỡ trách.
Chính anh cũng buồn phiền về tâm sinh lý cao đột biến của mình. Có thời gian tôi lên kế hoạch thay đổi “nội tiết” cho chồng bằng chế độ ăn uống ôn hòa, không có thực phẩm kích thích và thay đổi môi trường sinh hoạt. Thay vì quanh quẩn ở nhà của, tôi rủ chồng đi phượt suối, leo núi vào mỗi cuối tuần.
Đầu tư thời gian và công sức là thế mà kết quả ngược lại mới khổ. Chả là đang đi leo núi, thấy bốn bề không gian yên tĩnh vắng vẻ mát mẻ, chồng hồn nhiên chỉ tay vào một bụi cây ven đường bảo vợ “nghỉ làm tí” mới chết. Đã thế lại còn hăm hở kết luận “ở rừng thích hơn ở nhà của”. Dã ngoại được ba bữa, tôi cấm tiệt chồng rủ vợ đi ngắm cảnh với chả picnic.
Có lần về quê ăn giỗ mới chết dở. nhà của ở quê không có phòng riêng mà chỉ có sập gỗ và cái giường nằm trơ trọi giữa phòng. Tối đến đông người, đàn ông ngủ ở sập gỗ, phụ nữ thì được nằm giường có tấm màn mỏng tang kéo lại. Ở được hai ngày thì đến đêm thứ hai chồng “lên cơn”.
Ngồi ăn cả nhà của đông đúc mà anh cứ nhìn vợ rồi nháy mắt ra hiệu. Tôi thấy rồi nhưng cứ phớt lờ rồi giả vờ tròn mắt không hiểu, chồng bực mình cứ chực vợ quay sang là nháy mắt liên tục. Vợ chưa bắt được sóng thì cô của chồng đã bắt quả tang, cô thật thà hỏi “có con gì vào mắt hả cháu, để cô đi lấy nước muối nhỏ”. Tôi chỉ biết ngồi nhịn cười.
Tối khi mọi người đã ngủ, chồng nhắn tin bảo vợ ra ngoài mặc dù cái sập cách giường chỉ 5 bước chân. Định trêu chồng không ra nhưng thấy tội nên nửa đêm hai vợ chồng rón rén ra sau vườn thậm thụt.
Chồng nhu cầu cao quả rất mệt nhưng cũng được cái thú vị. Đó cũng một cách hay để giữ lửa hôn nhân mọi người nhỉ? Tôi chỉ băn khoăn có khi nào một ngày nào đó tôi không đáp ứng đủ, liệu chồng có bỏ vợ mà “mèo mả” không đây?
Nguồn : phunutoday.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét